Chương 16

Đạo Quán Nhỏ Của Tôi Lại Lên Hot Search

13.502 chữ

16-12-2022

Ngoài phòng bệnh truyền tới tiếng bước chân vội vàng, cửa phòng bị người đẩy ra, Tiểu Bảo Nhi nhìn thấy người tới, lập tức giơ tay lên, cao hứng nói: "Ba mẹ!"

Hai vợ chồng trẻ tuổi lái xe suốt năm tiếng từ nơi khác trở về, một khắc cũng không dám nghỉ ngơi, vừa thấy trên cánh tay ốm yếu của con mình cắm kim tiêm thì đau lòng không thôi, nhanh chóng hỏi tình huống từ bác sĩ.

Bác sĩ nói: "Lần này không có trở ngại, nhưng amidan của bé có hơi lớn, cần phải tỉ mỉ kiểm tra lần nữa, nên giải phẫu cắt bỏ, nếu không lần sau sẽ khó nói."

Nghe đến đó, vẻ mặt của ông Năm bà Năm đều hổ thẹn, ba của Tiểu Bảo nhịn không được nữa, quay đầu hỏi hai ông bà: "Ba, mẹ, không phải lúc trước con đã nói, nếu Tiểu Bảo Nhi không khỏe, nhất định phải đưa đến bệnh viện kịp thời, ba mẹ lại đi tìm ông bác sĩ dỏm đó à?"

Ông Năm nói: "Mấy lần trước, ổng đều chữa hết... Mọi người đều nói ổng rất linh nghiệm..."

Càng nói càng nhỏ giọng, chính ông ta cũng biết mình không có tự tin, rụt cổ không hé răng.

Vị cảnh sát già đứng ở một bên mở miệng nói: "Ông ta là thần côn! Ông ta không hề có tư cách bác sĩ, đã bị nghi ngờ có liên quan đến lừa gạt và hành nghề y phi pháp, bây giờ đồng nghiệp của chúng tôi đang tiến hành điều tra, rất nhanh sẽ có kết quả. Nhưng mấy người cũng thật là, kê đơn thuốc bậy bạ sao cho bé nó uống được chứ? Không sợ xảy ra chuyện à."

Ông bà già lại nhìn Tiểu Bảo Nhi một cái, vẻ xấu hổ đầy mặt.

Trải qua một buổi chiều phê bình giáo dục của cảnh sát nhân dân, lại thấy trạng thái đối lập của Tiểu Bảo Nhi sau khi trải qua trị liệu, bọn họ rốt cuộc cũng ý thức được tầm quan trọng của chạy chữa kịp thời, cũng biết bản thân mình trước đây ngu muội cỡ nào.

Sắc mặt bà Năm ửng đỏ, chậm rãi mở miệng nói: "Cả đời chúng tôi đều làm nông, không có văn hóa gì... Cho nên mới bị lừa, thật lòng xin lỗi, mang phiền toái cho mọi người, cảm ơn cảnh sát đồng chí..."

Vị cảnh sát già chỉ chỉ Thẩm Lương Tài, nói: "Mấy người nên cảm ơn cậu này, nếu không phải cậu ấy sơ cứu đúng cách, thằng bé có chống đỡ được đến khi tới bệnh viện hay không là cả một vấn đề, nhìn cánh tay cậu ấy bị cắn thành dạng gì nè?"

Hai vợ chồng già quay đầu nhìn Thẩm Lương Tài, mặt càng hồng lên. Lúc trước bọn họ chèn ép Thẩm Lương Tài, bây giờ tất cả những lời mắng chửi  biến thành nghiệp, quật họ tới tấp.

Thẩm Lương Tài xua xua tay, không thèm để ý mà nói: "Lúc con còn nhỏ, nhà ông bà luôn chăm sóc con, con đều nhớ hết. Bây giờ con làm bác sĩ, phải làm tận chức trách của một người bác sĩ, mọi người không cần quá để ý."

Rộng lượng như vậy càng khiến hai vợ chồng già đỏ mặt, bọn họ chẳng biết nói cái gì cho tốt, hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.

Ba mẹ của Tiểu Bảo Nhi tiến lên, nắm lấy tay Thẩm Lương Tài không ngừng cảm tạ, hơn nữa còn tỏ vẻ nhất định sẽ phụ trách tiền thuốc men và chữa trị cho vết thương của hắn.

Thẩm Lương Tài bị nhiều người khen như thế, thật sự rất ngại ngùng, hắn gãi gãi đầu, nói: "Cũng không phải công lao của mình con, còn phải cảm ơn..."

Ba chữ "Tiểu đạo trưởng" không thể nói thành lời, bởi vì khi Thẩm Lương Tài quay đầu lại muốn tìm Hứa Thanh Mộc, phát hiện người này lại biến mất thần không biết quỷ không hay.

Thẩm Lương Tài ngẩn người, trong lòng không khỏi sùng kính Hứa Thanh Mộc nhiều hơn vài phần.

Tiểu thần tiên đúng là tiểu thần tiên, sẽ không vì thế tục mà sở động, làm việc tốt không lưu danh, quả nhiên là... 

"Việc xong rũ áo ra đi

Xoá nhòa thân thế, kể gì tiếng tăm"

(Trích bài thơ Hiệp Khách Hành - Lý Bạch, bản dịch của Trần Trọng San)

*

Trên thực tế, cái vị tiểu thần tiên "không vì thế tục mà sở động" chỉ là bị ngải heo quật, ngáp một cái về nhà ngủ bù.

Cảm giác như đã ngủ một giấc dài, tỉnh lại thì Hạ Tinh Sở liền tới thông tri với Hứa Thanh Mộc, Thẩm Lương Tài tìm cậu.

Hứa Thanh Mộc thở dài, nói với Bạch Mỹ Mỹ: "Uầy làm chưởng môn mệt quá, mỗi ngày đều có người đến tìm, anh phải dứt khoát làm cái trạm thu phí mới được."

Bạch Mỹ Mỹ nghe không hiểu, nhưng thúc vào cánh tay Hứa Thanh Mộc giục cậu đi nhanh.

Hứa Thanh Mộc cười nói: "Nhóc thích bác sĩ này à?"

Bạch Mỹ Mỹ gật gật đầu.

"Càng ngày càng giống người." Hứa Thanh Mộc nhéo cái mặt đen của Bạch Mỹ Mỹ, nói, "Nhóc chỉ là con quỷ vất vưởng. Giờ lại biết xấu đẹp, còn bày đặt yêu ghét. Không biết mộ của nhóc là dạng gì, lại có thể nuôi ra nhóc."

Bạch Mỹ Mỹ lại nghe không hiểu, nghiêng đầu nhìn Hứa Thanh Mộc.

Hứa Thanh Mộc cũng không giải thích với nó, đứng dậy đi khách đường gặp Thẩm Lương Tài.

Lần này gặp lại Thẩm Lương Tài, Hứa Thanh Mộc rõ ràng cảm giác được hắn không giống như trước, cổ nản lòng trước kia giờ đây đã hóa thành hư không. Bây giờ ánh mắt hắn phát sáng, tràn ngập sức sống và hy vọng của người trẻ tuổi.

Trạng thái tinh thần thay đổi ảnh hưởng rất lớn đối với một người, khiến khuôn mặt bình thường của hắn trở nên sinh động vài phần.

Hắn vừa thấy Hứa Thanh Mộc đến, liền lập tức nở nụ cười, sau đó chắp tay thi lễ với Hứa Thanh Mộc một cách tiêu chuẩn, trịnh trọng cung kính.

Hứa Thanh Mộc nói: "Cũng không cần trịnh trọng như vậy."

"Phải như thế, hiện tại các thôn dân cũng chịu tin tôi, ông thần côn kia cũng bị mang đi điều tra, ủy ban thôn cũng bắt đầu làm công tác tuyên truyền phổ cập khoa học, mọi chuyện đều rất tốt." Thẩm Lương Tài nghiêm túc nói, "Tôi không biết phải cảm ơn thầy như thế nào, nếu không phải thầy cho tôi bùa hộ mệnh..."

Hứa Thanh Mộc "Xì" một tiếng bật cười.

Thẩm Lương Tài dừng một chút, khẩn trương nói: "Làm sao vậy? Tôi nói sai gì sao?"

Hứa thanh mộc ho khan hai tiếng, nói: "Anh thật sự tin là tôi ếm đèn pin của anh à"

Thẩm Lương Tài trừng lớn mắt, "Hả" một tiếng.

Hứa Thanh Mộc tiếp tục nói: "Tôi không có làm gì với đèn pin hét, nó vẫn chỉ là một đèn pin bình thường thôi. Tôi thấy anh cứ bị lẩn quẩn trong một cái hộp, nên cho anh hy vọng mà thôi."

Đôi mắt Thẩm Lương Tài trừng lớn hơn nữa, có điểm kích động nói: "Sao có thể, rõ ràng nó đã đánh bại con quỷ kia."

"Không phải." Hứa Thanh Mộc lắc đầu, nhìn vào đôi mắt của Thẩm Lương Tài, nghiêm túc nói, "Thứ đánh bại con quỷ đó, là dũng khí của anh."

Thẩm Lương Tài bỗng nhiên ngơ ngẩn.

Hứa Thanh Mộc liền tiếp tục nói: "Con người là một loại sinh linh kỳ diệu, tuy yếu ớt lại ngoan cường, tuy nhỏ bé nhưng vĩ đại. Lúc yếu ớt, chỉ cần một hạt bụi mù thôi cũng đã suy sụp, mà khi ngoan cường, dù có đối mặt với muôn vàn lệ quỷ cũng có thể mặt không đổi sắc."

Thẩm Lương Tài vẫn không hiểu.

"Hơn nữa, bản thân mỗi người đều đặc biệt." Hứa Thanh Mộc ôn hòa nhìn Thẩm Lương Tài, nói, "Cho dù nhìn không thấy quỷ, cũng có thể đoạt lại mạng người từ  trong tay quỷ. Từ trước đến nay thứ mọi người dựa vào đều chẳng phải linh lực đạo pháp bùa hộ mệnh gì cả, thứ mà mọi người dựa vào là trí tuệ, là đầu óc, là truyền thừa kinh nghiệm trân quý mấy ngàn năm của các nhóm y giả truyền xuống từ đời này qua đời khác. Cho nên, nếu muốn đánh bại quỷ ma, cũng không cần đạo pháp cao thâm, còn có thể là những tính chất đặc biết khác, chẳng hạn như: Dũng khí, thiện ý, tín niệm, quang minh, thuần túy, trí tuệ. Dùng một từ đơn giản hơn để nói, đó chính là tà không thắng chính."

"Tà không thắng chính..." Thẩm Lương Tài chậm rãi lặp lại câu này.

Hứa Thanh Mộc nói: "Rất nhiều lúc, con người cũng không phải vì bị quỷ quấn nên mới sinh bệnh, mà là bởi vì thể chất bản thân không tốt hoặc là tinh thần yếu ớt nên dễ dàng bị quỷ quấn lấy làm bệnh nặng thêm. Đứa bé kia chính là vì thể chất không tốt, với cả không được điều dưỡng trị liệu đầy đủ, nên quỷ thường xuyên sấn hư mà nhập. Anh cứu đứa bé, về sau nhà bọn họ chỉ cần tin tưởng bác sĩ, điều dưỡng cho tốt, đứa bé mới có thể khỏe mạnh lớn lên. Y giả bẩm sinh có được tính chất sáng sủa đặc biệt mà quỷ ma sợ hãi , vô cùng ghê gớm. Thời trước có rất nhiều y giả cũng tu hành, trị bệnh cứu người, giúp đỡ chính đạo. Cho nên vận mệnh cho anh đôi mắt này có lẽ cũng không phải vì muốn tra tấn anh, mà đối với anh rất hữu dụng. Nếu anh cứ tiếp tục cố gắng, thì chẳng cần bùa hộ mệnh phù hộ gì, bởi vì anh đã rất tài giỏi rồi."

Lời nói này làm Thẩm Lương Tài vô cùng chấn động, hắn ngơ ngẩn nhìn Hứa Thanh Mộc, hốc mắt lại hồng lên. Thật lâu sau, hắn nghẹn ngào nói với Hứa Thanh Mộc: "Tôi hiểu rồi, nhưng... nhưng mà, vô cùng cảm ơn thầy, tôi... tôi sẽ tiếp tục cố gắng!"

Nhìn ánh mắt kiên định của Thẩm Lương Tài, tinh thần phấn chấn, Hứa Thanh Mộc vô cùng vui mừng, thấm thía nói: "Trọng trách giữ gìn thế giới hoà bình giao cho anh. Đi thôi, thời gian quý giá, đừng phụ lòng cảnh xuân tươi đẹp, nhanh đi phấn đấu."

Thẩm Lương Tài ưỡn ngực, khí thế ngất trời đáp: "Được! Tôi đi ngay!"

Hứa Thanh Mộc trang trọng gật đầu, Thẩm Lương Tài trịnh trọng lần nữa khom người chào, chạy nhanh đi.

Nói đạo lý nhiều như vậy, chỉ cảm thấy mệt mỏi, Hứa Thanh Mộc thở dài nhẹ nhõm một hơi, thấp giọng lẩm bẩm: "Rốt cuộc cũng đi, mang con nít mệt quá."

Hứa Thanh Mộc mỉm cười, đang định đi ngủ nướng, không biết Hạ Tinh Sở từ đâu xông ra. Đôi mắt to của cô nàng ầng ậng nước, như là muốn khóc tới nơi.

Hứa Thanh Mộc hoảng sợ, hỏi: "Làm sao vậy?"

Tiếp theo là bảy tám tiểu đạo sĩ xông ra, một đám người mắt lấp lánh nhìn Hứa Thanh Mộc.

Hứa Thanh Mộc: ...

"Chưởng môn." Một tiểu đệ tử nước mắt lưng tròng nhìn Hứa Thanh Mộc nói, "Lời chưởng môn dạy thật khiến người khác cảm động."

"Em khóc mất tiu òi nè..."

"Đúng là chưởng môn có trí tuệ, đại đạo... người có thể giảng thêm một chút cho tụi em được hong?"

Hứa Thanh Mộc: ...

Buồn ngủ quá, muốn ngủ...

Bước đi này mình đi nhầm, cái câu "Làm chưởng môn cũng không tệ" cho mình xin lại nhaaaaa. Hứa Thanh Mộc thầm nghĩ, mang con nít, thật sự... quá mệt mỏi!

*

Một tháng kếp tiếp, mỗi ngày Hứa Thanh Mộc  đều phải đối diện với ánh mắt chân thành của bọn nhỏ, nên đành nhịn đau hy sinh thời gian ngủ trưa một tiếng, giảng đạo pháp cho tụi nhỏ.

Nhưng được một cái, đám hài tử này cũng bởi vì vậy mà đã chịu ủng hộ, mỗi ngày tu luyện đều vô cùng tích cực, vài đệ tử tiến bộ không ít, thậm chí Hạ Tinh Sở còn có thể cầm cái kính bát quái kia nhìn ra được quỷ khí loáng thoáng.

Hơn nữa một tháng này cũng không có ai bất thình lình tìm tới Hứa Thanh Mộc, Hứa Thanh Mộc vô cùng thảnh thơi, mỗi ngày đều bỏ thời gian xuống núi đi bộ một vòng tiêu thực.

Hôm nay Hứa Thanh Mộc cũng thảnh thơi đi bộ như mọi hôm, nhưng không ngờ tới, mới vừa xuống chân núi liền gặp được Thẩm Lương Tài.

Trong lòng Hứa Thanh Mộc hơi lo lo lắng, nhanh chóng quay đầu. Nhưng không kịp, Thẩm Lương Tài đã thấy cậu, giơ tay hô lên từ xa: "Tiểu đạo trưởng!"

Hứa Thanh Mộc bất đắc dĩ đứng yên, quay đầu nhìn đối phương tỏa nắng chạy tới đây.

"Hên quá, vừa lúc tôi có chuyện muốn tìm thầy." Thẩm Lương Tài vui vẻ nói, "Thầy quả nhiên là thần cơ diệu toán! Nhất định là biết tôi định đến, cho nên cố ý xuống núi chờ tôi."

"..." Hứa Thanh Mộc bất đắc dĩ nói, "Anh nói sao thì là vậy đi. Có chuyện gì cứ nói thẳng, giúp được thì tôi sẽ giúp. Nhưng mà... Đừng bắt tôi mang con nít."

Thẩm Lương Tài có điểm mơ hồ nói: "Mang con nít gì... Vậy tôi nói thẳng, chính là, thầy của tôi có một bênh nhân rất là kỳ quái, chân của anh ấy không có cảm giác, không thể đứng dậy..."

Trong đầu Hứa Thanh Mộc đột nhiên hiện lên gương mặt đẹp trai đáng ghét kia của Tống Quyết, sau đó bắt đầu bực bội trong lòng, nhanh chóng lắc đầu khiến bản thân quên Tống Quyết đi, sau đó nói: "Dẫn người ta đi kiểm tra bệnh không phải là được rồi sao, chuyên môn của anh mà."

Thẩm Lương Tài nói: "Kỳ quái là kỳ quái ở chỗ này... kiểm tra nguyên nhân bệnh không ra. Từ nhỏ hai chân anh ta đã không có cảm giác, chuyên gia trong nước ngoài nước không biết khám bao nhiêu lần, vẫn không có hiệu quả gì. Mới đầu tôi nghĩ anh ấy bị quỷ ma ám, nhưng sau đó tôi phát hiện ra là không phải. Sau đó, tôi thử chạm vào ảnh, phát hiện hình như anh ta... Nói như thế nào nhỉ... Hồn phách hơi kỳ quái, hình như là không hoàn chỉnh... Nhưng tôi không dám xác định."

Hứa Thanh Mộc "Hửm" một tiếng.

Hồn phách khiếm khuyết, chẳng phải giống tình huống của mình sao? Hứa Thanh Mộc còn tưởng rằng bản thân đã rất đặc biệt, không ngờ còn có người cũng bị như thế này.

Thấy Hứa Thanh Mộc có hứng thú, Thẩm Lương Tài liền tiếp tục nói: "Nhưng cảm giác của tôi cũng mơ hồ lắm, thầy biết đó, tôi không có năng lực nào khác, chỉ có mỗi Thiên Nhãn, nên xem cũng không rõ, cho nên tôi muốn tới hỏi thầy một chút."

Hứa Thanh Mộc nói: "Thật ra tôi có thể xem một tí. Nhưng anh có đề cập chuyện này với người ta chưa? Người ta có tin không?"

Thẩm Lương Tài nói: "Theo tôi được biết, anh ấy cũng nghiên cứu huyền học, mấy năm nay cũng có không ít đại năng xem giùm anh ấy, cho nên tôi cũng nhắc tới cậu, anh ta liền nói mời thầy tới xem. Anh ta khá tốt tính, rất dễ nói chuyện."

Hứa Thanh Mộc gật đầu: "Vậy được, nếu chân của anh ta không tốt, thì đừng để anh ấy lên núi. Anh hẹn thời gian địa điểm với người ta đi, đến lúc đó đi là được."

Thẩm Lương Tài rất cao hứng, lại bắt đầu khen Hứa Thanh Mộc không dứt, ồn ào khiến Hứa Thanh Mộc đau đầu, chỉ có thể nhanh chóng đuổi hắn đi.

Qua hai ngày, Thẩm Lương Tài liên hệ xong với bên kia, liền tìm chiếc xe tới đón Hứa Thanh Mộc, đi đến chỗ hẹn.

Hứa Thanh Mộc và Thẩm Lương Tài tới hơi sớm, ngồi chờ trong phòng, nhà hàng phục vụ rất tốt, có khách thì phục vụ đồ ăn vặt và nước uống. Trong đó, hạt dưa bóc sẵn được Hứa Thanh Mộc rất thích, không cần tự mình cắn, còn có thể cầm muỗng múc ăn đã đời.

Tâm tình Hứa Thanh Mộc không tồi, đợi cũng không lâu, cửa phòng bị đẩy ra, một người đàn ông ngồi trên xe lăn xuất hiện trước mắt Hứa Thanh Mộc.

Đây là cái người "cực kỳ tốt" trong truyền thuyết —— Tống Quyết.

Hai người ánh mắt nhìn nhau, đồng thời ngẩn ngơ.

Hứa Thanh Mộc: ...

Tống Quyết: ...

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!